"Tôi sẽ không gây tổn thương cho vợ mình... Em là người phụ nữ của tôi, là mẹ của các con tôi trong tương lai, tôi sẽ bảo vệ em, thoả mãn em. Tôi không bao giờ phản bội và gây tổn thương cho em."
"Em không chỉ là người vợ. Bây giờ...em là công chúa của tôi."
"'Về nhà ăn cơm xong, chúng ta lại tiếp tục.'
'Mục Huyền,em cảm thấy chúng ta cần phải thảo luận chuyện này, nhất là về số lần và tần suất...'
'Khỏi thảo luận. Chỉ cần có thời gian là làm.'""Nhìn thấy người phụ nữ của tôi khóc lóc bất lực...tôi thật sự muốn đánh bản thân một trận."
"Hoa Dao, vợ yêu quý của tôi, cho dù hằng tinh không còn tỏa sáng, cho dù hành tinh bị hố đen vũ trụ thôn tính một cách vô tình, chúng ta cũng sẽ không chia xa."
"Mọi thứ của tôi đều thuộc về người vợ trong tương lai bao gồm cả tinh trùng của tôi."
"Trong khi đó, một giọt nước mắt long lanh trước mặt tôi, bốc thành sương khói nhàn nhạt như ảo ảnh. Đó là... nước mắt của Mục Huyền? Cho đến lúc chết, anh vẫn tưởng tôi phản bội anh?"
"Nếu có ánh sáng chúc phúc, có phải chúng ta sẽ không xa cách.
Nếu có ánh sáng chúc phúc, có phải tôi sẽ không bị nhốt trong bóng đêm hàng chục triệu năm?Lúc tôi khóc trong bóng tối, lúc tôi khó nhọc đếm thời gian vô tận, người vợ tôi coi như châu báu, em đang ở năm nào, ngày tháng nào, tinh cầu nào, đại lục nào?
Em có bị giày vò bởi nỗi đau khổ như tôi, em có nhớ đến ánh sáng hạnh phúc tôi đã tạo ra cho em?
Nếu như tồn tại ánh sáng chúc phúc thật sự, có phải chúng ta sẽ không chia ly?""Là một người đàn ông, một quân nhân, anh không cho phép bản thân chết trước mặt người phụ nữ mình yêu thương. Nghe lời anh, ngủ một giấc. Sau khi tỉnh dậy, Mạc Lâm sẽ đưa em về Trái Đất. Mạc Lâm sẽ xóa sạch trí nhớ của em. Em hãy về bên bà ngoại, về với cuộc sống của em, về Trái Đất xa xôi và an bình."
"Bất kể anh chết đi hay tiếp tục trầm luân trong Dục 30 triệu năm, anh sẽ không bao giờ quên em. Vợ yêu của anh, Hoa Dao của anh..."